Có đôi khi bất chợt, tôi lại không nhận ra được chính mình. Và đôi khi, tôi cũng chẳng nhận ra mình đang làm gì và nó cứ ngưng đọng trong phút giây nào đó một hồi rồi biến đi.
Tiềm thức như một khoảng không gian vô tận lúc ẩn lúc hiện mờ nhạt như những làn sương tan trong sương sớm, có lúc nhận ra rồi có lúc lại lãng quên đi không ý thức. Có lẽ tiềm thức là điều tuyệt vời mà thiên nhiên ban tặng cho ta, một điều mà các loài vật khác không có. Bởi vì khả năng đặc biệt đó mà con người là loài động vật bậc nhất trong các loài vật.
Và đôi khi sự quên khoảng không ấy là sức mạnh của con người. Là điều mà tự nhiên ban tặng sẽ đời đời tồn tại với con người…
Bình luận Facebook
Để lại một trả lời